DẠY VĂN
Thân tặng thầy dạy văn Cao Sơn
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già?
Núi bao nhiêu trượng gọi là núi cao?
Chớ ai đo biển bằng sào
Khác chi "phê" đại văn hào dở hay
Rượu văn chưa uống cũng say
Trắng đêm, trắng tóc một ngày bình thơ.
Phân tích:
Đọc 2
câu thơ đầu chúng ta chợt nhớ đến một giai thoại văn học kể rằng: Thời thanh
niên, trong một đêm trăng thanh, khi hát đối ở sân đình, một cô gái tuổi trăng tròn
đã hỏi Nguyễn Du:
Trăng bao nhiêu
tuổi trăng già?
Núi bao nhiêu tuổi
gọi là núi non?
Chàng thư sinh nổi tiếng hay chữ khi đó đã
chết đứng vì câu chơi chữ hóc búa này. Người xưa thường chia thời gian theo
tháng âm lịch là trăng thượng tuần, trung tuần và hạ tuần. Tương ứng với trăng
non, trăng thanh nhưng lại không có trăng già. Núi non, tiền bạc, hội hè... là
từ láy nhưng người chơi chữ cố tình biến thành từ ghép. Bởi vì núi là danh từ,
còn non lại trùng với tính từ chỉ trạng thái. Trong văn học chưa từng có khái niệm
núi trẻ hay núi già. Tương tự như vậy, từ láy “tiền bạc” vừa được hiểu theo nghĩa
danh từ chỉ chất liệu để làm ra tiền là “tiền bạc, tiền vàng hay tiền giấy” nhưng
được biến thể theo kiểu “Đồng tiền thì nó bạc”. Bạc ở đây lại là tính từ chỉ tính
chất (bạc bẽo). Hội hè thì được biến thể theo kiểu “Hội mùa hè hay hội mùa xuân”.
Cô bạn gái đã đưa ra câu hỏi một từ không có nghĩa ngược hay nghĩa đối thì kỳ tài
như Nguyễn Du cũng khó mà trả lời được.
Tác giả đã thay câu “Núi bao nhiêu
tuổi gọi là núi non” thành “Núi bao
nhiêu trượng gọi là núi cao” hỏi người được tặng là thầy giáo Cao Sơn (núi
cao) để đặt câu chơi chữ. Ở đây tác giả đã sử dụng những từ khái niệm tương đối
như: Ao sâu, núi cao, biển rộng, sông dài... mọi người quen dùng mà không được định
nghĩa. Điển hình của vấn đề này là “nghịch lý đống thóc” trong toán học. Một tấn
thóc để trên sân ai cũng gọi là “đống thóc”. Lấy đi 1, 2, 3... hạt vẫn gọi là đống
thóc. Bài toán đặt ra là lấy đi bao nhiêu hạt thì “đống thóc” không còn là “đống”
nữa mà trở thành “mớ thóc”. Không ai trả lời được. Khái niệm “núi cao” cũng tương
tự. Đỉnh Phan Si Phăng, mái nhà của Việt Nam, ai cũng công nhận là “núi cao”, vậy
ngọn núi cao nhiêu mét thì gọi là núi thấp? Chưa có ai định nghĩa cả.
Theo thuyết biện chứng: Khi một người giải
bài toán trong chương trình nào đó, muốn nhận xét người đó giải hay hoặc dở thì
người nghe phải có trình độ tương đương hoặc cao hơn. Bình văn, bình thơ cũng vậy,
dù trong văn chương không có thước đo chặt chẽ,
chuẩn mực như toán học. Bởi vậy các thầy cô giáo không nên ra đề cho học sinh:
“Em hãy bình luận bài thơ sau...” mà nên thêm vào trước từ bình luận chữ “tập”.
Bởi vì một học sinh phổ thông bình thơ của Nguyễn Du thì khác gì “đo biển bằng
sào”. Ngay chỉ một câu “Hoa đào năm ngoái
còn cười gió đông” cũng đã tốn hàng chục trang “phê” và “bình” nữa là. Hay
là câu tục ngữ “Ăn vóc học hay”, từ “vóc” được giải thích với nhiều cách hiểu
khác nhau.
Tiếc rằng Thơ như một cô gái xinh đẹp có
ma lực, đã không vương vấn thì thôi, đã sa vào thì không dứt ra được nữa. Trừ một
số người đặc biệt, còn nói chung mấy ai coi làm thơ là một nghề kiếm cơm, dẫu rằng
“cơm áo không đùa với khách thơ”. Họ
chỉ coi thơ là bạn, là người thay mình dãi bày tâm sự, là những bông hoa tô điểm
cho đời, là gia vị của món ăn, là chén trà thơm, là chút men say giúp ta thêm
yêu, hiểu cuộc sống và thiên nhiên hơn, tuy rằng thiếu nó người ta vẫn cứ tồn tại.
Nhưng, đĩa thịt gà ri da vàng, thịt trắng
phau sẽ trở nên nhạt nhẽo nếu thiếu đĩa muối tiêu và mấy lá chanh thơm. Tết sẽ
ra sao nếu vắng cành đào, đoá mai dù trong nhà giò, chả, bánh chưng đầy đủ. Và
càng tẻ hơn nếu không có bài thơ khai xuân chúc sức khỏe, ngợi ca cuộc sống
thanh bình cùng thiên nhiên hùng vĩ. Cho nên những người đọc, người viết vẫn rất
cần thơ, say thơ và thức tới trắng đêm, nghĩ tới bạc tóc để có một câu thơ hay
dâng tặng cho đời, hay là tận hưởng được một áng thơ tuyệt tác xuất thần.
Câu thơ cuối cùng cũng thể hiện được cách dùng
từ sinh động của tác giả. Cùng là từ trắng, nhưng trong “trắng đêm” nó là tính
từ chỉ thời gian, còn trong “trắng tóc” nó là tính từ chỉ màu sắc. Vừa đảo tính
từ lên trên, vừa đặt hai từ cạnh nhau, dồn dập, liên tiếp để thể hiện được niềm
mê say, vừa thể hiện sự lao động trí tuệ vất vả và nghiêm túc của người làm thơ.
Tháng 6/ 2002